Các Môn đồ đã Hoang tưởng chăng?
Một số người vẫn tưởng mình nhìn thấy Evis mập béo tóc bạc chạy vào Dunkin Donuts. Và cũng có những người tin rằng tối qua họ đã ở bên những người ngoài hành tinh trên phi thuyền mẹ và phải là vật thí nghiệm bí mật. Đôi khi một số người nhất định có thể “nhìn thấy” những gì họ muốn, những điều không có thật. Và đó là lý do vì sao mà nhiều người tuyên bố rằng các môn đồ đau khổ vì việc Chúa chịu đóng đinh đến nỗi sự khao khát của họ muốn nhìn thấy Chúa Giê-xu đã tạo nên sự hoang tưởng dạng rộng. Có lý không?
Nhà tâm lý học Gary Collins, cựu Chủ tịch Hội Nhà tư vấn Tâm lý Hoa Kỳ, khi được hỏi về khả năng xảy ra của việc các môn đồ thay đổi hành vi đáng ngạc nhiên là do hoang tưởng? Collins nhận xét, “Hoang tưởng xảy ra với từng cá nhân. Theo bản chất của nó, chỉ một người có thể nhìn thấy một hoang tưởng nhất định vào một thời điểm nào đó. Chắc chắn không thể nào được cả một nhóm người nhìn thấy.”[33]
Việc hoang tưởng không có chút khả năng nào, theo nhà tâm lý học Thomas J. Thorburn. “Không thể tưởng tượng được việc… năm trăm người, tinh thần tương đối tỉnh táo… có thể cảm nhận mọi ấn tượng từ các giác quan – nhìn, nghe, động chạm – và tất cả những điều đó… những trải nghiệm của họ hoàn toàn dựa trên… sự hoang tưởng.”[34]
Hơn nữa, về mặt tâm lý học của hoang tưởng, một người cần phải ở trạng thái tâm thần khi họ mong muốn nhìn người đó đến mức tâm trí họ tự tạo nên hình ảnh người ấy. Hai lãnh đạo lớn của hội thánh ban đầu, Gia-cơ và Phao lô, cả hai đã công bố mạnh mẽ rằng họ đã nhìn thấy Christ Giê-xu đã sống lại, dù không hề mong đợi hay hy vọng được hân hạnh đó. Thật vậy, sứ đồ Phao-lô đã dẫn đầu những đợt bắt bớ Cơ Đốc Nhân đầu tiên, và không thể nào giải thích được – sự chuyển đổi đức tin của ông trừ việc ông làm chứng rằng chính Chúa Giê-xu đã hiện ra với ông, Đấng đã sống lại.
Lý thuyết về sự hoang tưởng, do đó, có vẻ là một ngõ cụt khác. Điều gì khác có thể lý giải cho sự sống lại?
Từ Lời dối thành ra Huyền thoại
Một số người hoài nghi không chịu thuyết phục cho rằng câu chuyện phục sinh là một huyền thoại bắt đầu từ một hoặc nhiều người nói dối hay nghĩ rằng học đã nhìn thấy Chúa Giê-xu sau khi sống lại. Qua thời gian, huyền thoại này càng phát triển và được thêu dệt thêm khi được truyền miệng.
Nghe qua thì có vẻ như là một giả thiết có lý. Nhưng có ba vấn đề lớn với lý thuyết này.
- Trước hết, những huyền thoại đơn giản là không thể phát triển nếu có nhiều nhân chứng còn sống để bác bỏ chúng. Một sử gia La Mã và Hy Lạp cổ, N. Sherwin-White, đã tranh cãi rằng tin tức về sự phục sinh lan truyền quá sớm và quá nhanh để có thể được cho là huyền thoại. [35]
- Thứ hai, các huyền thoại phát triển bởi truyền miệng và không có các tài liệu lịch sử đương thời có thể xác nhận được Tuy vậy các sách Phúc Âm đã được viết trong vòng ba thập kỷ sau sự phục sinh.[36]
- Thứ ba, lý thuyết huyền thoại không giải thích đầy đủ về ngôi mộ trống hoặc về đức tin kiên định được lịch sử xác nhận của các sứ đồ rằng Chúa Giê-xu đã sống lại.[37]
Do vậy, lý thuyết huyền thoại dường như không vững vàng mấy so với những nỗ lực khác nhằm lý giải cho tuyên ngôn kỳ diệu này. Hơn nữa, tường thuật về sự sống lại của Chúa Giê-xu thật sự đã thay đổi lịch sử, bắt đầu từ Đế chế La Mã. Làm thế nào một huyền thoại có thể tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy trên lịch sử trong một thời gian ngắn như vậy?
Nhấp vào đây để xem trang 10 trên 10 của bài “Liệu Chúa Giê-xu có Sống lại Từ Cõi Chết?”